Nhạc Yến chạy thốc chạy tháo hòng thoát khỏi sự truy lùng ráo riết bởi những tên sát nhân bướm. Mồ hôi túa ra nhễ nhại nhưng cô vẫn kiên trì cố chạy. Bởi cô biết rằng, một khi mình dừng bước, chắc chắn bản thân sẽ lại rơi vào chốn địa ngục trần gian ấy. Và kiểu gì cô cũng sẽ chết, nếu cô ngừng chạy.
Nhạc Yến từng xẹt ngang qua một ý nghĩ táo bạo: sao cô không chết quách cho xong nhỉ? Cô đã mất đi người mình thương yêu nhất, trên cõi đời rộng lớn này chỉ còn một mình cô lạc lõng và cô đơn mà. Nhạc Yến có thể dừng chạy, để mặc chúng hành hạ cô, và sẽ giết chết cô bằng một cách đau đớn nào đó. Nhưng bất chợt trong dòng suy nghĩ đầy tiêu cực này, một bức tường kiên cố từ đâu bó chặt nó, ép nó thành một cục nhỏ dần rồi tan biến vào trong hư vô, mất dạng không một dấu vết.
Phải thế, cô nhất định phải sống! Không phải thoát khỏi đám sát nhân kia để sống mà là sống để giết chết chúng!
Bức tường được hình thành bởi nỗi niềm oán hận hết sức mãnh liệt của Nhạc Yến. Bởi bức tường ấy, hiện giờ cô đang cố phải tháo chạy. Cũng không phải là chạy linh tinh vô hướng, mà là nhắm thẳng vào một đồn cảnh sát gần nhất để chạy.
Nhạc Yến muốn trình báo tất cả vụ việc từ lúc cô bị bắt cóc đến lúc cô trở về và phát hiện ba cô đã chết. Ngay tại thời khắc này, Nhạc Yến chỉ có thể nghĩ tới điều đó, không cần biết nó có hữu ích hay không.
Sức bền bỉ và khả năng chạy đường dài của cô phải gọi là rất đáng kinh ngạc. Nhạc Yến từng là một vận động viên điền kinh chạy đường dài, thành tích cô nhận và đạt được từ bộ môn thể thao này cũng tương đối lớn. Hình nhân cấu tạo từ cánh bướm nhanh chóng bị cô cắt đuôi, nhưng Nhạc Yến vẫn không chịu dừng lại mà một lòng chạy về đồn cảnh sát.