Ban trưa, Kiến Trịnh khó khăn lắm mới thoát được lời rủ rê đầy mật ngọt của Nhạc Minh. Chẳng là nó rủ cậu đi dã ngoại, tiện thể thuê cậu đi nấu nướng đồ ăn cho nó, nó nhất định sẽ trả công hậu hĩnh cho. Nhạc Minh không biết nấu nướng, đụng vào mấy chuyện phiền não như này là y như rằng nó cự tuyệt triệt để. Được cái hay, nó có người bạn thân biết nấu nướng như cậu, lần nào đi dã ngoại, nó cũng bắt cậu phải theo cùng cho bằng được. Chỉ là, hôm nay cậu đã có hẹn làm ba với một đứa nhóc quỷ rồi.
Kiến Trịnh một thân một mình ra đứng trong công viên thành phố. Xung quanh, không phải là các ba, các mẹ thì cũng là các bà, các cô dẫn con cháu mình đi chơi. Riêng cậu, đúng, trong mắt người khác chỉ có riêng cậu là đặc biệt: vừa trẻ vừa một mình!
Kiến Trịnh có đôi phần gượng gạo, rất muốn đổi địa điểm khác, nhưng đối với nhóc quỷ hay bất kể một đứa trẻ con nào, chúng đều cực thích địa điểm lí tưởng này. Cậu xách balo trên vai, đến địa điểm soát vé, mỉm cười một cách đoan trang với cô nhân viên. Lát sau, cậu mới chính thức bước vào công viên.
Đứng cạnh cậu, nhóc quỷ hai mắt sáng rực như sao, vui vẻ hò hét chạy nhảy xung quanh - dĩ nhiên là không một ai nhìn thấy nhóc quậy phá, ngoại trừ cậu. Cách cậu chừng chục mét còn có bóng của một người phụ nữ. Cô ăn mặc rất dị hợm, dường như tà váy quá dài nên cô đã quấn rồi cuộn lại nhét và sửa đổi lung tung thành một bộ áo rộng, nhiều vải; trông vô cùng khác chiếc váy xưa cũ. Thẩm mỹ của cô khá cao, dù thật sự dị, nhưng Kiến Trịnh vẫn cảm thấy khá ưa nhìn. Mà dù sao, cả cô và nhóc quỷ cũng chỉ có một mình cậu là có thể thấy được.
Nhạc Yến có vẻ không có tâm trạng đến đây là mấy. Nghe nhóc quỷ nói, nhóc đã khàn cả tiếng kêu gọi cô ra chơi cho đông đủ để vui lây cùng. Đến khi cuống họng tưởng chừng như bị đứt, nhóc mới nhận được sự đồng ý của cô. Trước khi đi, Nhạc Yến còn yêu cầu Kiến Trịnh mua cho cô một chiếc mặt nạ, sau đó cúng trên bàn thờ để cô có thể sử dụng. Cậu không tò mò mà quyết định thực hiện, cuối cùng là mua cho cô một chiếc mặt nạ hình con cún lè lưỡi.
Dù vậy, suốt cả dọc đường, đến tận bây giờ Nhạc Yến vẫn giữ chiếc mặt nạ đó trên mặt không chịu rời.