Kiến Trịnh dang tay đến gần bàn, cầm bình rót một ly nước, rồi quay sang nhìn đứa nhóc quỷ, đương định nói thì đột ngột ngừng lại đổi hướng về Nhạc Yến, cất tiếng:
“Ly nước… cái gì nhỉ? Có thể đưa cho nó kiểu gì?”
Nhạc Yến chỉ tay về phía bàn thờ.
“Cậu đến thắp nhang cúng nước thì tôi có thể cầm được, nó cũng có thể uống.”
Kiến Trịnh bợt bạt bước đi lẫm chẫm như trẻ mới lên ba đến bàn thờ. Ly nước trong tay sóng sánh như muốn chực trào đổ ào xuống. Kiến Trịnh vẫn còn say rượu, tuy vẫn nhận thức được quang cảnh và sự việc xung quanh, nhưng nói chung là mù mờ vô chừng. Mãi sau, cậu mới đặt được ly nước lên bàn độc, tay đốt thêm một nhánh hương cắm vào vùa hương.
Sau đấy, đứa trẻ mới có nước để uống. Nó là một đứa bé gái, da dẻ nõn nà nhưng bị nước thải dấy bẩn thành xám ngoét, mái tóc bết vào mặt trông rất bẩn thỉu. Nhạc Yến cúi người xuống, lấy tay hất nhẹ vài lọn tóc dính lên trán nó, lên tiếng hỏi: