Chương 12: Trẻ Tội

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Kiến Trịnh mới thấy bản thân trở nên tỉnh táo thêm nhiều chút. Nhìn về phía Nhạc Yến, cậu vẫn thấy cô đang đứng lẳng lặng giữa trọ, chân trái nhấc mu bàn chân lên xuống theo nhịp, chân phải thì đứng im bất động. Nương theo ánh đèn mù mờ, cậu còn thấy phía dưới chân Nhạc Yến xuất hiện một cái bóng đen nho nhỏ, dường như vì sợ hãi mà cựa quậy kịch liệt.
Mái tóc Kiến Trịnh còn đọng lại chút nước, khuôn mặt hồng hào bởi trong người vẫn còn men rượu, vô hình chung khiến bản thân cậu tăng thêm nhiều phần dễ thương. Là rất dễ thương trong con mắt của nhiều người, trong đó dư ra một con quỷ là Nhạc Yến.
Kiến Trịnh thấy Nhạc Yến cứ nhìn đăm đăm về phía mình, liền cất tiếng hỏi:
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Nhạc Yến đáp, rồi quay xuống nhìn cái bóng bị chế ngự dưới chân mình, nói, “Nó là quỷ, nấp sau cái bóng của cậu để theo về nhà. Không rõ hình hài của nó, nhưng trước mắt, có lẽ nó là một đứa trẻ bị chết ở dưới một cái cống nào đó.”
Nhạc Yến ngửi thấy mùi nước tiểu, mùi phân quyện vào nhau thành cái mùi hôi hám có phần kinh tởm. Kiến Trịnh thì không sở hữu được năng lực đó. Ngoài việc nhìn và nghe thấy vong âm, mọi liên can khác từ bản thân cậu đến thế giới tâm linh đều không tồn tại.

Đăng nhận xét