Chương 3: “Điều mà bạn chọn tin tưởng sẽ định hình con người bạn”

— Tác phẩm này là hư cấu. Tất cả nhân vật, tổ chức, sự kiện, địa danh là sản phẩm của trí tưởng tượng; không đại diện, mô phỏng, miêu tả bất kì nhân vật, tổ chức, sự kiện, địa danh nào ngoài đời thực. Trong trường hợp có sự tương đồng với nhân vật, tổ chức, sự kiện, địa danh ngoài đời thực thì đều là do trùng hợp ngẫu nhiên. Tác phẩm chứa nhiều chi tiết cực đoan liên quan đến tâm linh, ngôn từ bạo lực, hình ảnh nhạy cảm, cân nhắc trước khi đọc.
Chí Viễn thấy bóng chồng lên nhau, nhiều lớp hình ảnh đan xen, chập choạng và nhập nhằng. Sảnh công ty hoán đổi, vẫn giữa nguyên cảnh tượng, không sai biệt nhiều lắm, nhưng vẫn có chút khác biệt, hẳn là đã thiếu đi hơi thở của bầy lũ ác quỷ. Giữa sảnh công ty chỉ còn lại một mình Chí Viễn ngồi ở đó, trông có chút kinh dị. Cánh tay anh đau nhức, máu đã khô từ bao giờ, nhưng trên bả vai vẫn còn rỉ máu. Anh đứng dậy, xương cốt khắp người rệu rã từ từ vươn lên, trong công ty lúc mười hai giờ sáng, hình ảnh đó chẳng khác nào ma quỷ vừa bò lên từ địa ngục.
Cánh cửa kính vẫn khép chặt, màn đêm phố thị bên ngoài vẫn xa hoa như vốn có, ánh đèn xuyên qua lớp kính hắt vào, phả lên người anh một màu cam nhạt nhòa. Anh nhúm áo khoác lại để che chắn vết thương, từng bước nặng nhọc tiến về phía cửa chính. Nến, búa, dao dọc giấy và dao gọt hoa quả đều biến mất cùng một lúc. Ngoài vết thương rỉ máu trên bả vai và vết tay hằn đỏ ửng trên cổ, không còn thứ gì khác sót lại, thậm chí không còn dấu vết của những dòng máu chảy như thác của hắn.
Chí Viễn bước được mấy bước, cảm thấy toàn bộ cơ thể đều không ổn, bất lực đành sờ soạng cơ thể. May thay điện thoại anh vẫn còn nằm trong túi. Anh lấy ra gọi điện cho xe cứu thương, âm thanh phát ra từ trong cổ họng nhỏ vô chừng, sau đó cả người vô lực lại ngồi xuống, dựa vào tấm kính mà thở hổn hển. Mệt quá! Lần đầu tiên anh phải hoạt động dưới cường độ cao như vậy, đến giờ cảm giác không thực vẫn còn đọng lại trong tâm trí, nhưng cơ thể thì hoàn toàn không giả dối.
Màn hình điện thoại chợt nháy sáng, anh đưa lên nhìn, thấy một tin nhắn vừa gửi cách đấy vài giây. Người gửi được anh đề một tên rất chung chung: cảnh sát. Tin nhắn không có nhiều nội dung, đơn giản và ngắn gọn:
“Đừng quan tâm đến vụ án.”

Đăng nhận xét