Chương 5: Con Chó Chết

Mẹ hắn năm nay đã ngoài 40 tuổi, nhưng nhờ mỹ phẩm dày công trét lên, khuôn mặt ả vẫn trắng toát, và nét mặt vô cùng sắc sảo. Dáng người ả khá cao, lại không gầy không béo, ăn mặc thời thượng trông rõ, nên quanh năm sống trong động cũng sung túc đều đặn. Nhưng sau cùng vì tuổi tác, ả vẫn thỉnh thoảng thiếu thuốc, mà cho dù không thiếu, đôi khi ả vẫn đến gặp hắn để chửi rủa, coi như một việc làm giảm bớt căng thẳng.
Đối với người mẹ này, hắn không phải là con, mà là cống rãnh, là bù nhìn thay thế chồng mình, đáng để ả giết trăm lần không thỏa!
Lúc thật sự đối diện với người đàn bà này, Kiên Súy vẫn không thể kiểm soát được bản thân, bất giác rùng mình một cái.
“Làm ăn khấm khá lên rồi chứ? Hổ phụ sinh hổ tử mà! Hồi cha mày còn chưa theo con đàn bà chích chòe kia, lão cho tao nhiều tiền lắm, tao chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ăn với mặc.” Ả ta vừa hít điếu thuốc vừa nói, “À, từ khi nhặt mày về, tao gặp đúng toàn chuyện quái gở, em mày còn chưa mở mắt đã chết non, này đều do mày hại đấy. Ông bố trăng hoa của mày cũng vì ghê tởm mày mà bỏ rơi mày. Mày thấy giờ có mình tao bên cạnh mày, tại sao đem chút tiền cỏn con đó cho tao, mày lại cảm thấy tiếc thế hả, đứa con đáng thương, của mẹ?”
Mẹ? Từ lâu, ả ta đã chẳng có mối quan hệ máu mủ gì với hắn nữa cả. Tiếng “mẹ” phát ra từ cái miệng bẩn thỉu của ả mới thật sự khiến hắn cảm thấy thực tởm lợm.
Mùi thuốc bắt đầu bám víu vào từng ngóc ngách trong căn phòng nhỏ nhắn này của hắn, hắn nhìn người đàn bà trước mắt, chỉ nhíu mày chút và lên tiếng:

Đăng nhận xét