Chiều tối trong khách sạn, hai phòng 118 và 119 đặc biệt được cảnh sát chú ý đến, mặc dù không hẳn là theo dõi sát sao, nhưng mà bất kể người ngoài nào nhìn vào cũng trông thấy sự gò bó tỏa ra từ hai căn phòng này. Cánh cửa phòng 118 được mở nhẹ nhàng, Giao Phùng ngó cái đầu của mình ra nhìn tứ phía. Khi đã khẳng định được không gian xung quanh mình đều an toàn, anh nhanh chóng chạy sang cửa phòng 118 rồi vội vã gõ cửa. Nhẫn Thương là người ra mở, vừa nhìn thấy cô anh ta đã dứt khoát kéo phăng cánh cửa còn đang mở lưng chừng, rồi chạy ào vào phòng đóng sập cánh cửa một cách bất lịch sự.
“Anh làm gì vậy?”
Giao Phùng đột ngột cầm chặt tóc Nhẫn Thương, gằm mặt quát: “Con khốn này! Ai khiến mày làm vậy hả. Mày có biết tao phải tổn thất bao nhiêu vì mày không? Con khốn nạn.”
Giao Phùng gần như sắp vung một bạt tay vào khuôn mặt đang đỏ ửng của Nhẫn Thương, ngay trong then chốt liền bị một cú cắn điếng người của Yến Ngạnh. Phùng bỏ tay khỏi tóc Thương, quay sang nắm chặt tóc Ngạnh mà kéo vụt ra. Lại được Ngạnh là một đứa trẻ vô cùng ngang bướng, dù có đau đớn đến từng chân tơ kẽ tóc cũng quyết không bỏ răng của mình ra khỏi tay Phùng. Hai người giằng xé, tiếng động truyền cả ra ngoài hành lang. Chưa đầy một phút, cảnh sát trực đã xông vào can ngăn.
“Quân khốn nạn! Tao phải giết chết chúng mày, giết chết tất cả chúng mày!”
Vị cảnh sát trực khổ cực lắm mới lôi Giao Phùng được ra ngoài, thậm chí bất lực đến nỗi phải còng cả vòng tay số tám. Anh nhanh chóng lôi điện thoại ra gọi cho vị cảnh sát tiếp nhận. Chưa đầy nửa tiếng sau, có người đến tra khảo.