Được khoảng tầm mười lăm phút sau, Thương đã nghe thấy bước chân của Ngạnh từ dưới bếp lên, âm thanh rón rén rất nhỏ rồi dừng lại ở ngoài nhà. Nó bước vào liền đi đến chỗ điều hòa tắt đi, quay lại mỉm cười với Thương trước khi lại ra khỏi phòng một lần nữa. Cô ngồi trên giường mà mãi ngây ngốc trước hành động của nó. Lát sau, Ngạnh đi vào phòng kèm theo một chiếc bánh gato cỡ nhỏ, phía trên đã cắm hẳn mười tám cây nến chi chít đủ các loại màu sắc khác nhau, phía chính giữa còn được trang trí thêm một trái nho nho nhỏ trông vô cùng đáng yêu. Nó để chiếc bánh xuống bàn rồi kéo tay Thương xuống giường.
Thương khó hiểu hỏi nó:
“Đừng bảo ngày đặc biệt hôm nay mà em nói đến là sinh nhật của chị nhé.”
Nó không nói không rằng, vẫn luôn cầm chiếc nến vừa được thắp sáng để truyền lửa cho mười bảy chiếc nến còn lại. Mãi đến khi thắp đủ cả mười tám cây, nó mới quay sang trả lời:
“Đúng rồi chị, nay là mùng bốn, là ngày mà em được nhận nuôi vào trong căn nhà này vào mười năm trước. Cái ngày mà sau sáu ngày nữa em là người duy nhất đón sinh nhật của chị.”
Đột nhiên mắt nó ngấn lệ, giọng nói cơ hồ khàn đi mấy phần: