Bà vừa lắc chuông vừa hớn hở cười nói:
“Ô! Năm nay nhà này có pháo nổ lớn quá. Pháo nổ nghe vui tai. Pháo nổ tuyệt con mắt. Đẹp quá! Ta thích, ta thích chúng.”
Được hồi, liền liếc hai con ngươi dáo dác.
“Ai đó? Ta thấy ngươi rồi. Kẻ lạ mặt kia! Không, không! Ngươi… không thể, không được!”
Chiếc chuông trên tay bà đột ngột rơi xuống chiếu. Khuôn mặt méo mó nhăn lại trông vô cùng khó coi. Mắt liên tục chớp nháy, lòng trắng tự khi nào đã hằn lên vài tia máu đỏ tươi. Trước khi ngất xuống chiếu, bà đã hét lên một câu lớn:
“Tử thần! Chết người, chết người, chết tất cả các người!”