Ả định thần, tay vô thức kéo áo khoác ngoài xuống, chuẩn bị tắm rửa. Ngờ đâu, phía cánh cửa chính đột ngột vang lên từng tiếng rầm rầm kinh thiên. Ả giật thót quay sang nhìn. Vụn và bụi gỗ từ trên cánh cửa rơi vương vãi ra sàn. Cửa bị rung lắc dữ dội, thiếu điều muốn gãy toạc ra làm hai mảnh.
Diệu An run rẩy, hồn như bay khỏi xác vì hoảng sợ. Ả đứng đờ người ra, giây lát mới ý thức được nguy hiểm đang tới gần, ả vội vàng chạy về phòng ngủ, khóa chặt cửa lại. Dĩ nhiên là ả chẳng dám tin tưởng độ an toàn của căn trọ này thêm lần nữa. Vừa khóa cửa lại, ả đã dịch tất cả những đồ vật có thể đến để chặn ngang cửa.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Hắn ta là ai? Tại sao dám ngang nhiên phá cửa trọ của ả để xông vào?
Đầu óc ả rối rít. Còn chưa thông suốt được vấn đề nào, từ bên ngoài đã truyền vào một tiếng ầm vô cùng lớn. Ả sốt vó, loạng choạng sờ khắp thân thể hòng tìm kiếm điện thoại để gọi cho cảnh sát. Vừa moi được từ trong túi ra, ả đã vội vã nhấn số gọi cho 112.
Một tiếng đập lớn vang lên ngay sát bên tai khiến ả giật bắn mình mà làm rơi điện thoại xuống. Người ả tì mạnh lên cánh cửa, cố dùng chút sức lực ít ỏi của bản thân chống đỡ cánh cửa khỏi thứ quái gở ngoài kia, đến mức lớp da trắng nõn bị đè đến đỏ ửng. Cánh cửa bị tác động vật lý từ bên ngoài, lại thêm chất gỗ còn mục hơn cả cánh cửa chính, khiến ả có chắn ngang đồ vật hay dùng chính sức lực của mình cũng không thể chống đỡ.
Trong thanh âm hỗn tạp, Diệu An còn nghe thấy một hơi thở dốc nặng nề như người thiếu thuốc vang lên phía bên kia.