Chương 5: Đe Dọa

Những đoạn ác mộng mà hằng đêm Diệu An phải trải qua hiện giờ đều hiện ra rõ mồn một. Thứ to bự kinh tởm đó chiếm cứ ở những nơi trọng yếu, làm bản thân ả thừa sống thiếu chết. Mùi tanh tanh vẫn còn lưu lại chút dư vị trên đầu lưỡi của ả. Phía dưới ả vô cớ đau lên khủng khiếp, cơn nóng rát chiếm trọn tâm trí của ả lúc này. Ả thấy phát kinh, tởm lợm.
Tiếng ho dữ dội vang lên trong phòng, không rõ là bao lâu, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc của người chị mà ả thân nhất:
“Diệu An? Diệu An! Sao không đấy?”
Diệu An ngồi co rúm không trả lời. Giọng nói kia lần nữa vang lên:
“Mama gọi em lại kìa! Bà ta bảo em mà không đến là bả gọi bảo vệ xách em lên đấy.”
Diệu An nhắm tịt mắt lại. Ả muốn bình ổn tâm trạng đang cực kỳ rối loạn lúc này, nhưng không thể. Ả phát điên lên mất, có lẽ là điên thật rồi, ả không quản đau mà dùng tay thốc mạnh lên tường. Dường như nghe thấy tiếng động bất ngờ, người bên ngoài ngay lập tức im bặt. Không gian rơi vào trạng thái tĩnh lặng, ngoại trừ vài âm thanh rên nho nhỏ lọt ra ngoài truyền vào. Được hồi lâu, cánh cửa mới từ từ mở ra. Đằng xa, vài người đàn ông đô con đang bước đến căn phòng này, sau đó dừng lại khi nhìn thấy ả đã ra ngoài.

Đăng nhận xét