Mất nửa ngày trời, căn phòng này mới dừng tiếng rên rỉ. Diệu An bước ra ngoài với vẻ mặt đắc chí, mỉm cười với vài cô nàng õng ẹo quanh đấy đang dẫn trai vào buồng.
Ả bước lên tầng một. Tầng một có thể nói là nơi sạch nhất trong chốn dơ bẩn này. Những hoạt động giải trí như bắn bida, nhảy múa, ca hát,... đều tập trung hết ở tầng một, có thể nói, đây là một quán bar ăn chơi đàn đúm, cọ lửa trước khi bước chân vào chốn sa đọa.
Diệu An tiến vào một căn phòng được đặt ở phía cuối tầng. Ả mở cửa, liền nhìn thấy một bà cô ăn mặc diêm dúa, ngồi trên sofa cắm dĩa vào trái cây đưa lên miệng ăn ngọt xớt.
Diệu An bước đến, móc từ trong túi ra một xấp tiền toàn tờ năm trăm, vứt lên bàn.
“Tám triệu.”
Bà cô không phản ứng, vẫn ngồi nhai trái cây, mắt đăm đăm nhìn lên màn hình tivi. Lúc sau, Diệu An mới moi ra từ trong túi áo thêm hai tờ năm trăm nữa, đặt lên bàn rồi nói: