Xuân đến, cây cối hoa lá đâm chồi nảy lộc. Những tán cây xanh mơn mởn rì rào trong gió. Khoảng đất khoảng khoát với những ngôi mộ nối liền nhau hiện lên một vẻ sinh động nhưng thê lương đến lạ. Buổi chiều, nắng xuân không mấy gay gắt chiếu xuống khoảng đất này, nó dường như chỉ tô thêm một vẻ buồn man mác cho người đang đứng tại nơi đây.
Quần áo trắng tinh được cơn gió đùa giỡn, thỉnh thoảng gợn lên vài cơn sóng nho nhỏ. Mùi cẩm tú cầu thoang thoảng trong làn gió xuân, khiến người ta không khỏi cảm thấy xao xuyến, rạo rực trong lòng.
Mỹ Liên đứng lặng thinh trước một ngôi mộ mới xây. Trên ngôi mộ đính bức ảnh một người con gái xinh đẹp kiều diễm. Góc chụp không phải trực diện mà là góc nghiêng, cảm tưởng giống như chụp lén người khác vậy. Khung cảnh phía sau bức ảnh có rất nhiều các loài hoa khác nhau, trong đó có cả cẩm tú cầu.
Ngày đầu tiên Mỹ Liên gặp Diệu An là vào một mùa hạ đầy nắng đỏ. Em ấy xuất hiện dưới bộ dạng vô cùng thanh tú, ngồi lặng lẽ cắm một giỏ hoa đẹp đẽ. Còn Mỹ Liên, cô đang ngồi trước quán cafe đối diện, nhấm nháp từng vị cafe đắng ngắt để tỉnh táo trước sự căng thẳng mà bản thân đang đeo mang. Ngày đó, cô thuận tay chụp một tấm ảnh dạo, lấy Diệu An làm tâm điểm chính, nhấn chụp một cách nhẹ nhàng. Chẳng rõ là do chụp ảnh khiến cô bớt âu lo, hay thứ làm cô dễ chịu thật chất là tấm ảnh kia nữa.
Cũng thật trớ trêu thay, tấm ảnh đó lại là tấm ảnh dùng sau khi An mất.
Mấy tuần sau, mấy tháng sau, mấy mùa sau Mỹ Liên đều thường xuyên đến quán cafe mỗi khi bản thân cảm thấy căng thẳng. Và kể từ lần ấy, cô đã biết thứ khiến bản thân cô cảm thấy dễ chịu là gì rồi. Nhưng mãi cho đến một ngày mùa đông buốt giá, cô mới có thể gặp lại em ấy. Thật kì lạ làm sao, cái lạnh cắt da cắt thịt lại được sưởi ấm chỉ bằng việc được gặp một người.