Chương 18: Nỗi Sợ Hãi

Diễm mama chân trần chạy trên con đường vắng, hiện giờ bà ta đang vô cùng sợ hãi, đến mức rớt cả đôi guốc đắt tiền mà cũng không hề hay biết. Mặc dù chạy trên mặt đường toàn sỏi đá nhưng bà ta cũng không dám dừng dù chỉ một phút giây nào.
“Hộc… Con ranh đó sẽ giết mình mất…”
Diễm mama nghiến răng, cố hết sức chạy về hướng căn trọ của Diệu An. Bà ta ban nãy đã chứng kiến hết tất cả, từ đầu đến cuối không sót dù chỉ một chút. Nhớ đến cách thức giết người ghê tởm của con ranh kia, bà ta càng thêm buồn nôn. Cổ họng như bị mắc thứ gì, nuốt cũng không thể nuốt, nôn ra lại càng không. Sự khó chịu càng tăng lên, nỗi sợ hãi trong lòng bà ta càng dâng trào. Vị chua chua của dịch vị quấn ngay đầu lưỡi, nhất quyết khiến bà ta tinh thần như chết đi sống lại.
Con ranh đó giết người, bà ta cũng đã gọi cảnh sát, kiểu gì nó cũng sẽ bị bắt.
Nhưng con ranh đó chơi bùa, nó sẽ nguyền rủa bà ta đến chết.
Nhờ vào thông tin của đứa gái duy nhất thân với Diệu An, bà ta mới mày mò được đường đến căn trọ mà cô ả đang thuê. Đến trước căn trọ tồi tàn của cô ả, Diễm mama còn cảm giác được một tầng khí lạnh đang chạy dọc sống lưng mình. Trèo qua hàng rào một cách chật vật, bà ta sợ hãi đến mặt mày trắng bệch, nhưng lại tưởng tượng đến việc bản thân bị Diệu An hại mà cắn răng đẩy cửa bước vào.

Đăng nhận xét