Vừa dứt câu, không gian lại trở nên tĩnh lặng như thường. Đôi mắt đỏ cũng trở về màu vàng nguyên thủy, mà máu nhỏ trên miệng Diệu An cũng trôi sạch không để lại chút dấu vết. Ngọn lửa nhỏ như có ma lực mà tự động sáng trở lại, lay lắt hệt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Diệu An thành tâm cúi lạy ba cái, xong mới chống tay đứng lên. Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu lên thành tràng inh ỏi, phá tan đi bầu không khí quá đỗi ghê rợn. Ả khẽ nhăn mày, xoay người cúi chào con rối một cái rồi mới bắt máy.
“A lô?”
“Con ranh kia, đến đây nhanh! Khách VIP đang chờ!”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói the thé của bà cô ngoài 60, điệu bộ gấp rút đến mức khiến ả ta có cảm tưởng bà ta giờ đây hệt như một con thú sắp bị vụt mất con mồi ngon nghẻ khỏi tầm tay. Không nghe thấy tiếng ả ta trả lời, Diễm mama có phần khó chịu.
Nhìn lại người khách một thân vest đen, trên bàn cả chục cọc tiền xanh dương dày cộp đang nhịp nhịp gót giày vì sốt ruột, bà ta càng vội vã thúc giục.