— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Cầu Chương Dương bắc ngang qua dòng Sông Hồng, nối quận Hoàn Kiếm với quận Long Biên của Hà Nội. Cây cầu nhộn nhịp, tấp nập người qua lại, cho dù là vào khoảng thời gian đêm khuya, muộn màng, cảnh cầu vẫn thực sinh động. Nhưng hôm nay lại khác, cầu vắng tanh, không một bóng người, không lấy một chiếc xe qua lại.
Trên cầu, nếu phóng tầm nhìn lên khoảng trời một mảnh rèm đen, trăng lấp ló sau mây, mà ngó xuống, thì có thể có cơ hội được ánh sáng chiếu thấy sáu cái bóng đang di chuyển trên làn đường đi bộ. Ba cái bóng người cùng hai cái bóng xe chụm lại, tiến từng bước nhẹ nhàng theo cái bóng phía trước. Bước chân những cái bóng phía sau rất chậm rãi, cố gắng trùng nhịp, lặng lẽ, âm thầm.
Việt, Hùng, Thư bồn chồn, chăm chú nhìn đứa bé đang cầm ngọn đèn hoa đăng, cố gắng đi men theo thành cầu. Hôm nay vốn không có lễ hội gì đặc biệt cả, hơn nữa, cầm đèn hoa đăng mà lại đi lên cầu, chẳng lẽ lại ném nó từ đây xuống sao? Tưởng tượng khung cảnh ấy liền thấy nó vô lí đến mức kinh sợ. Chưa kể, rốt cuộc vì sao đêm nay cầu lại vắng bóng, im lìm đến đáng sợ thế, lặng đến mức còn nghe được cả tiếng ộp ộp của mấy con ếch bên dưới. Toàn bộ khung cảnh hiện giờ khiến người ta cảm thấy hoài nghi, khó hiểu, sinh một cảm giác sởn lạnh, không thực.
Bước chân của đứa bé lúc nhanh lúc chậm, lúc dừng lại lúc chạy đi, mấy phen còn khiến cả nhóm suýt nữa bại lộ.
Mà cũng chẳng biết là có bị bại lộ rồi hay không nữa…