Chương 4: Truyền Thuyết Tháng Bảy (2)

— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Đầu tháng Bảy năm 1985, một ngôi làng nhỏ bên một con sông lớn đột nhiên xuất hiện một bài hát lạ có âm điệu rất vui tai. Bài hát đó bắt nguồn từ một câu chuyện kỳ ảo được kể bởi một nhóm dân chài vào tối cuối tháng Sáu. Họ kể rằng:
“Vào một buổi tối không trăng, khi đám dân chài chúng tôi đã neo đậu và chuẩn bị về nhà thì đột ngột nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo trên nền cát. Chúng tôi thấy lạ liền quay lại xem. Vì vốn dĩ đêm khuya khoắt rồi thì còn ai ra sông nữa đâu, cùng lắm nếu thấy ai thì sẽ nhắc họ về nhà ngay, bởi trời tối rồi lại có gió mạnh, ra bờ sông lúc này không an toàn. Khi ấy, điều khiến chúng tôi bàng hoàng nhất là khi thấy bóng dáng một đứa con nít đang tung tăng chạy trên nền cát.
Chúng tôi có phần hoang mang. Tại sao một đứa con nít lại ra bờ sông vào giờ này? Vì vậy, chúng tôi không manh động. Nhờ vào đôi mắt cú đêm của mình, chúng tôi đoán rằng đó là một bé gái, mặc chiếc áo màu đỏ, quần bà ba, đôi chân trần nhảy nhót theo từng nhịp hát trên nền cát. Miệng đứa bé lẩm bẩm gì đó rất nhỏ, chúng tôi không nghe rõ. Nó cứ chạy tung tăng tạo ra những tiếng động lạo xạo giữa màn đêm thanh vắng. Một anh trong đám chúng tôi sợ nó gặp chuyện không lành liền lao ra khỏi đám cây để lôi đứa nhóc ấy về nhà. Chỉ là đột nhiên một cơn bão mạnh từ đâu ùn ùn kéo tới cản bước anh chàng, làm rung chuyển dữ dội chiếc thuyền của chúng tôi, ngay cả chiếc cầu mới xây cũng rung lắc nhè nhẹ.
Cơn bão kéo theo những đợt gió mạnh, những luồng cát len lỏi cuộn vào, bay trực diện về phía chúng tôi. Chúng tôi nhanh chóng núp xuống bụi cây, lấy tay áo che cả khuôn mặt lại, nhất là bịt chặt đôi mắt. Cả không gian đột ngột trở nên mù mịt cát bay, cát cuốn. Nhưng chúng tôi vẫn cảm nhận được đứa bé dường như không bị ảnh hưởng, nó vẫn chạy và hát lên những lời ca lạ hoắc như chưa từng xảy ra chuyện gì. Khi ấy, chúng tôi rất hoảng, chân tay bủn rủn đứng ngồi không vững, hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
Cơn bão bắt đầu có dấu hiệu yếu dần, chúng tôi hé mắt nhìn ra giữa sông. Mặt nước lúc này bị rung chuyển, sóng sông dâng cao, nước tấp vào bờ dữ dội, như thể giữa lòng sông đang có thứ gì đó rất to trồi lên. Đến khi cát cùng gió lắng xuống hẳn, chúng tôi mới thấy rõ: giữa mặt sông trồi lên một cánh cửa vô cùng lớn, không biết nó làm bằng chất liệu gì, trông rất giống những viên đá bình thường vun đắp tạo thành nhưng lại cũng rất giống những viên kim cương đen đắt giá. Và điều khi đó ấn tượng trong chúng tôi nhất có lẽ là một ngôi sao sáng chói được đính lên giữa phía trên cánh cửa đá.

Đăng nhận xét