— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Cửa Định An vào đêm giao thừa yên tĩnh đến lạ, cũng phải thôi, sắp đến Tết rồi còn ai vãng lai tới dòng sông hơi đục chảy nước ra biển này nữa. Nhưng nếu có ai để ý khĩ, phía cồn bãi giữa lòng sông của khu cửa này sẽ có những cái chòi canh cao lêu nghêu bị một vùng sáng hắt lên tạo nên những mảng vàng đục. Trước khi nhìn những chiếc chòi canh nổi bật đó, ta chắc chắn sẽ bị thứ nổi bật khác thu hút vào sâu trong tầm mắt hơn. Đó là hai chiếc cổng hoành tráng với tông màu nâu sẫm cũ kĩ được bắt chéo với nhau bởi một cây cầu khỉ phát ra những ánh vàng chói lóa hão huyền tựa như trong một bộ phim điện ảnh của Hollywood.
Nếu nhìn tiếp về phía bãi cát đã bị rút cạn nước kia, ta sẽ thấy rõ thân hình của bốn con người, hai trai hai gái, về tuổi tác sẽ là ba lớn, một nhỏ đang nhìn chằm chằm về phía cánh cổng gần nhất. Ở nơi đó, những cái xác tay chân vặn vẹo đang chậm rãi từng bước đi ra. Chúng ló cái đầu với những đường tóc bù xù rối rắm, trên khuôn mặt hốc hác là cặp mắt đỏ ngầu tựa hồ con ngươi đã phải chịu tác động dưới làn nước từ lâu. Từng cái xác sống lộ rõ ra từ chiếc cổng, như lâu năm không tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài, con nào con nấy vừa bước ra đã bất giác lùi lại đồng thời lấy hai cánh tay khẳng khiu của mình che vội tầm mắt. Mãi một lúc lâu mới quen dần, nhanh chóng cầm chắc sợi dây thòng lọng phía trên đỉnh đầu, bám lấy mà leo lên phía trên thành cổ. Con đầu lên, con sau nối tiếp, đến khi gộp lại được thành một đám, chúng không hề do dự mà cùng lúc nhảy ào xuống biển khiến mặt sông bắn lên những tia nước mạnh.
Cứ từng đợt từng đợt, chẳng biết đếm được ra bao nhiêu xác sống đã nhảy xuống sông nữa. Chỉ biết rằng số lượng không hề nhỏ, rất lớn, cực kỳ lớn là đằng khác. Một số con thậm chí đã bị thối rữa, xác thịt phân hủy hết chỉ còn lại bộ xương hoàn toàn vẫn có thể đi đứng, hành động như những con có da thịt bình thường khác. Một số thì bị mất đi vài bộ phận trên cơ thể, bắp chân, bắp đùi, nửa thân, tệ hơn nữa là cả cái đầu. Duy chỉ có một đặc điểm chung là con nào con nấy ít nhất phải có một cánh tay hoàn thiện. Tuy vậy, trong số đó có một vài cái xác sống da thịt đầy đủ, vốn nhìn từ xa rất khó phân biệt được, nhận nhầm là người cũng không phải điều bất khả thi.
Hùng bước ra với dáng vẻ ấy và hành động cũng như những cái xác sống khác. Thư bắt gặp cái thân hình to con, vạm vỡ của nó không kiềm nén được mà gọi lớn tiếng lớn. Cô dùng sức chống một tay trền nền cát, nhoài người dậy, bật giọng:
“Hùng! Lý Quang Hùng!”