Chương 37: Thân Thế Của Quỷ

— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Thư hoang mang tột độ. Cô nhớ tới cuộc trò chuyện với bé gái mồ côi từng xuất hiện ở nhà cụ Trương. Khuôn mặt lanh lợi, vóc dáng của nó hiện hữu rất rõ trong tâm trí cô. Tựa như một giấc mộng quay ngược thời gian, cô lại có thể gặp nó ngay tại đây. Nhưng nó không có giống như trước, chính xác là đôi mắt đang đăm đăm nhìn vào cô. Nó không thuần khiết, trong trẻo như trước kia nữa mà thay vào đó là một đôi mắt đỏ ngầu với cái lòng đen kinh dị. Cô sững người mấy mấy phút, cho đến khi nó cất bước về phía Khải, cô mới hoàn hồn trở lại.
Thư thấy nó đưa cho Khải một vật gì đó màu nâu sẫm hình ngũ giác, không hiểu sao cô thấy vô cùng quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu đó. Khải nhận lấy cái vật ấy rồi đi từng bước tiến lại gần chỗ Việt và Thư. Cô sợ hãi nắm chặt lấy cánh tay Việt khiến anh khẽ nhíu mày vì đau nhức. Nhờ tiếng lạo xạo trên nền cát, anh có thể đoán được rằng hắn đang tiến tới gần đây. Chẳng bao lâu, anh liền nghe thấy âm thanh khàn đục sởn gai ốc phát ra từ phía trên đầu:
“Cho chú ít máu nhé!”Câu nói như đang hỏi đối phương mà cũng như một câu khẳng định. Đúng, chẳng cần đợi Thư có đồng ý hay không, Khải đã mạnh bạo giữ chặt lấy cánh tay Thư, lấy ra một con dao bóng loáng từ bên hông muốn cứa vào cổ tay cô. Thư đương nhiên không đồng ý việc này, cô mặc sức giãy dụa phản kháng nhưng sức lực cô có giới hạn, vốn không hề có tác động gì đến Khải. Hắn thành công cứa đứt một vết trên cổ tay, vết thương không sâu nhưng đủ để chảy nhiều máu. Những giọt máu cứ rỉ từng giọt xuống được hắn hứng lại vào cái chén. Cô không biết hắn đang làm gì, trong suốt quá trình chỉ biết nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn. Một khuôn mặt u sầu, ảm đạm, trùng trùng khát vọng mãnh liệt nhưng lại kiềm chế, nén lại, vò cục cứng chắc đến chừng nào.
Cảm xúc lúc này của Thư cực kỳ hỗn độn, đến giờ cô vẫn chưa tin nổi Khải là một con người nham hiểm đến thế. Người cô trở nên tê dại lúc nào không hay, ngay cả cổ tay còn lại của mình đang bị Việt bóp đến đỏ ửng cô vẫn không hề hay biết. Khi đã lấy đủ lượng máu khá nhỏ ở trên người Thư, hắn ngay lập tức cầm tay Việt cứa lấy một vết khá nông. Thư suýt nữa hồn bay phách lạc, vội giữ chặt lấy tay tay của hắn. Cánh tay vẫn kiên quyết bóp chặt lấy cổ tay của Việt, ép cho máu chảy ra. Mà cùng lúc này, Việt cũng như chết đứng khi cảm nhận mình bị rạch một đường ở cổ tay, anh đột ngột bị người ta cứa, đâm ra bản thân liền sinh ra phản ứng mạnh mẽ, muốn rút cánh tay về nhưng lại bất lực. Một phần vì Khải nắm rất chặt, một phần vì vết thương sau bả vai bị súng bắn vẫn còn đau nhức đến cả cánh tay này.
Máu chảy từng giọt vào chiếc chén phía dưới, không quá lâu Khải liền bỏ tay của Việt ra. Tới mức này, Thư cuối cùng mới lấy hết dũng khí đối chất với Khải, một tay cô vẫn dùng toàn bộ sức của mình nắm chặt lấy cổ tay hắn.

Đăng nhận xét