— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Thư quay mặt lại đã thấy Việt ngơ ngác ngồi im lìm trên giường bệnh. Cái biểu cảm chẳng khác cô khi lần đầu nghe Hùng nói là bao. Cô tiến tới giường bệnh, lặng lẽ quan sát biểu cảm của anh. Mãi một hồi lâu, anh mới có phản ứng, đưa đôi mắt vô hồn hướng về phía cô, cất giọng hỏi:
“Mày… định tính thế nào?”
Thư biết nỗi lo âu hiện giờ của Việt là gì, thậm chí cô còn tường tận hơn cả vì quãng thời gian cô biết còn nhiều hơn Việt. Cô cũng đã suy nghĩ kĩ, nếu thật sự mọi chuyện như Hùng nói, việc cứu nó sẽ xảy ra một cuộc đại họa thì sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy đến, hà cớ gì không cứu nó và mặc kệ cho chuyện ấy đến sớm hơn?
Thư vừa nghe câu hỏi này, cô liền chắc nịch mà trả lời rằng:
“Tao không để tâm đến chuyện đó, cứu Hùng ra là việc trên hết. Chẳng phải tao với mày đi đến bước đường này cũng vì chuyện đó hay sao?”