Chương 34: Con Quỷ Trong Dị Bản Đồng Dao Thuở Thơ

— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Nắng chiều vương trên những tán cây, mặt trời lên đỉnh điểm đang dần buông xuống để lại những ánh nắng cam nhạt. Trời xế chiều, khu vực bệnh viện yên ắng đến khác thường, làm người khác có cảm giác bình yên đến lạ.
Thư dần dần mở mắt, trong đồng tử ấy lại hiện ra những một khung cảnh quá đỗi quen thuộc. Mới từ ngày hôm qua thôi, căn phòng bệnh này cô vừa mới từ giã, vậy mà hôm nay lại quay trở về. Đôi mắt cô tự dưng ngấn lệ từ bao giờ, lấy gối từ trên đầu xuống, khẽ ôm lấy nó mà khóc nức nở.
Hùng hôm qua đã trở về. Nó còn nói chuyện với cô nữa.
Thư đột ngột nhớ tới điều nào đó, vội vàng sờ vào khắp thân thể của mình. Cho đến khi cảm nhận túi mình nổi cộm lên, cô mới dừng lại. Thư vẫn nhớ tới từng câu nói của Hùng vào khi đó, nó nói rành rọt từng tiếng. Lúc ấy, cô không khỏi cảm thấy sốc trước những sự thật mà nó kể. Được ghi âm lại trong máy Việt, cô không khỏi thấy nó quý giá đến chừng nào.
Thư thở dài một hơi, lấy toàn bộ sự can đảm của mình mở chiếc điện thoại ra. Khẽ bấm nút nguồn, điện thoại lại cạn sạch pin khiến cô sững người. Cô luống cuống bật dậy khỏi giường, chạy ra cửa hòng tìm người mượn dây sạc. Cô cũng chẳng hiểu sao bản thân lại hấp tấp đến vậy, chỉ là cô biết bản thân sắp cứu được Hùng rồi, vốn chẳng thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Nhưng mới vặn nắm cửa chạy ra ngoài, cô đã đâm sầm vào một bờ ngực rắn chắc. Đầu cô bị va chạm, cảm giác lâng lâng đến khó tả.

Đăng nhận xét