Chương 24: Người Hỗ Trợ

— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Hòa lẫn tiếng inh ỏi từ cuộc làm việc gần như muốn thâu đêm của những người cảnh sát địa phương là tiếng than vãn chán chường mang theo sự bực dọc trong lòng. Và trong không gian ấy còn có một góc vắng lặng đến mức đáng sợ, gặm gùi đầu xuống ăn từng miếng cơm như muốn cho qua. Người con gái buộc tóc đuôi ngựa, dáng người thanh mảnh mặc bộ đồ đen hòa lẫn cùng bóng tối trong góc khiến người ta cảm thấy cô đơn, trống vắng, hiu quạnh đến lạ.
Viên cảnh sát đã ngoài 30 nhìn về phía ấy với một ánh mắt sâu thẳm, không rõ tương tư. Ngay sau đó liền đến quầy hàng mua cho mình một suất cơm mang đến cạnh cô gái ấy.
Thư đang nhai miếng cơm khó nhọc. Thấy tầm mắt của mình bị chắn bởi một vóc dáng to lớn, cô liền ngước mắt lên nhìn. Không ngờ ấy lại là vị cảnh sát mà cô gặp ở Sông Hồng. Vì tự bản thân cho rằng dáng vẻ của mình hiện giờ khá lôi thôi lếch nhếch, thêm việc rõ ràng biết mà phủ nhận hồi sáng khiến cô bị sặc cơm. Vị cảnh sát thấy vậy chỉ biết cười trừ, ngồi xuống đưa cho Thư một chiếc khăn rồi nói:
“Cháu có làm sao không? Vừa gặp chú mà lại sặc lên sặc xuống thế?”
Thư gượng cười.

Đăng nhận xét