— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Hai đứa theo cô nhân viên chạy xuống dưới tầng. Khung cảnh hiện giờ thật sự hỗn loạn. Người người ra vào vội vã, khuôn mặt lại mang nét sợ sệt, tím tái. Bởi cảnh sát sau khi khám nghiệm hiện trường kết luận có khả năng là bị người khác hãm hại. Lúc hai đứa xuống dưới thì cũng vừa lúc thấy người ta chuyển thi thể ra khỏi cửa.
Một khách sạn lớn như vậy mà lại xuất hiện một vụ án giết người?
Việt nhìn theo thi thể ấy được người ta đẩy ra khỏi cửa khách sạn mà cảm thấy thật sự đắng lòng. Mặc dù không tiếp xúc nhiều nhưng nghe nói anh tiếp tân cũng làm bên khách sạn cũng được gần mười năm. Quãng thời gian đó không hề ít cùng với tính cách hòa nhã và thân thiện, Việt không ngờ nổi rằng có người muốn giết chết anh ấy. Thế giới thật quá ác độc, khó lường và nguy hiểm.
Vừa lúc Việt định quay sang Thư định xem nó như thế nào thì cũng vừa lúc chiếc giường kéo thi thể đi qua khỏi cánh cửa khách sạn và va chạm một lực nhẹ. Anh nghĩ bụng họ làm việc không chu đáo một chút nào, dù gì cửa khách sạn cũng rộng như thế hỏi sao đẩy một chiếc giường không quá to đối với cánh cửa mà cũng để đụng cho được. Nhưng điều đó lại không để ý toàn tâm chú ý, mà lúc ấy anh bị phân tán bởi một ánh sáng lóe lên, dường như nó rơi ra cùng với thi thể.
Đám người xúm lại bàn tán xôn xao, người người chạy đi chạy lại trong cơn vội vã, nhưng mọi thứ dường như bị một thứ gì đó tua chậm lại, cả khung cảnh trước mắt Việt nó nhẹ nhàng, ma mị, quái dị mà nhích đi từng chuyển động. Và trong đôi mắt Việt lúc ấy, chỉ chứa riêng được cái vật được lóe sáng rơi xuống sau cú va chạm vừa rồi, rơi từ thi thể xuống sàn nằm lạnh lẽo.