Chương 18: Đêm Kinh Hoàng (2)

— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Người như bị điện giật, Thư co quắp cứng đơ tại chỗ. Thấy cánh tay của bản thân không nhằm nhò gì đối với chiếc kính vững chắc này, Việt liền dùng cả thân thể mình đập từng nhát mạnh vào tấm kính. Tấm kính bị rung chuyển dữ dội nhưng vẫn chịu được áp lực lớn, tạm thời chưa gây ra một chút hề hấn gì. Khoảng thời gian này Thư hoàn toàn có thể chạy trốn nhưng thân thể cô cứng đơ không thể cử động, nhích bản thân dù một chút ngay lập tức sẽ cảm nhận được cơn đau đớn đến tận xương tận tủy.
Nhìn thân thể Việt đập liên hồi vào tấm kính khiến Thư vừa sợ hãi vừa đau xót. Trên mặt kính giờ đã nhuốm một màu máu làm khung cảnh trở nên đáng sợ. Thư mím chặt môi bất lực, từng dòng nước mắt rơi xuống nền sàn hòa lẫn vào dòng máu. Tình cảnh khủng khiếp này tại sao có thể xảy ra ở thực tế? Đến bây giờ, Thư vẫn chưa thể tin đây là sự thật, quá hư ảo và kinh hãi.
Nhìn những người thân của mình dần chết đi trong những hành động lạ, những điều ma quái bủa vây là cái tâm trạng khốn nạn nhất. Và Thư đã trải qua hai lần cái cảm giác tồi tệ đó. Một lần chứng kiến Hùng, lòng cô gần như bị cứa làm đôi, đau đớn tột cùng. Đến lần này nữa, tâm can Thư đã hoàn toàn bị xé vụn ra từng mảnh, hành hạ lẫn thể xác và tâm hồn. Thư tuyệt vọng nhìn sự việc trước mắt, cái chết đang tới gần cô hơn khi mà những người cô thương yêu gần như đã chết mòn.
Thư thật sự muốn buông gánh nặng này xuống, muốn nhắm mắt một lần để không phải chứng kiến những tình cảnh đau xót, muốn được hòa mình vào những giấc mộng đẹp chứ không phải những ác mộng đeo bám. Thư đã từng nghĩ, bản thân sao phải níu kéo tới vậy, tự giải thoát cho mình sẽ là một điều tốt đẹp. Đúng vậy, Thư từng muốn tự tự và ý nghĩ đó giờ bỗng chốc lại quay về trong suy nghĩ của cô.
Nhưng cô vẫn còn lại chút lí trí. Tại sao lúc đó cô lại có thể gạt đi những cái suy nghĩ tiêu cực ra khỏi bộ não? Chính Thư cũng không nhận ra điều đó, đến giờ trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc này cô mới chợt có thời gian để suy ngẫm.

Đăng nhận xét