— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Hộc… hộc…
Tiếng xồng xộc chạy của hai đứa ngày càng nặng nề hơn. Mẹ kiếp! Rốt cuộc đám xác sống kia còn đuổi theo hai đứa đến khi nào nữa? Con đường trải dài đằng đẵng, chạy suốt mấy tiếng đồng hồ mà chẳng cắt đuôi được chúng. Hai đứa mồ hôi chảy dòng dòng, chân tay đau nhức, tim đập nhanh, người muốn ngã quỵ xuống sàn đường.
Nếu nói chuẩn, hai đứa hoàn toàn không xác định thời gian từ lúc lạc nơi đây. Điện thoại không tín hiệu, đồng hồ ngừng chuyển động, mất cả cảm ứng. Thời gian chỉ được đếm dựa theo cảm nhận, không biết có chính xác không, nhưng nếu không nhầm thì cả nhóm từ lúc lạc tới bây giờ đã trải qua hơn 18 tiếng đồng hồ. Mà buổi tối hôm đó, thời gian cả nhóm đi về là 21 giờ, tính đến bây giờ thì phía trên lòng Sông Hồng cũng là 15 giờ chiều ngày hôm sau. Vậy là hai đứa đã mất tích sắp được một ngày, đồng nghĩa với việc không chớp mắt gần một ngày. Đồng tử hai con mắt của Việt và Thư dường như muốn trồi ra, đau nhức không tài nào chịu nổi. nhưng mặc cho vậy, mí mắt vẫn không động, dù một nhịp.
Sức lực của hai đứa chẳng khác là bao, kiệt quệ đến nỗi muốn chết tức khắc cho xong chuyện. Nhưng hai đứa vẫn nghĩ tới Hùng, chạy trốn khổ sở cũng vì Hùng. Má nó! Tình cảnh chết tiệt này tại sao lại xảy ra với nhóm sinh viên năm hai non nớt như chúng nó. Mười tám tiếng đồng hồ còn chưa biết nơi này như thế nào. Mọi thứ cứ rối bời lên khiến cả hai muốn tuyệt vọng.
Chạy điên loạn một hồi, khoảng cách của Việt và Thư vẫn không sao cách xa nổi đám xác sống phía sau thêm phần nào. Chẳng ngờ đâu, hai đứa đã chạy hết cả tòa lâu đài. Phía trước là một cây cầu treo trải dài sang tòa lâu đài thứ hai. Hai đứa dừng lại mệt nhọc thở gấp, Việt nhìn đám xác sống lờ mờ cách xa mình khoảng 100m, liền nhanh chóng dùng mảnh thủy tinh mài vào dây cầu, nói gấp: