Đêm khuya quá đỗi tĩnh mịch, chỉ nghe được tiếng ve kêu cùng tiếng gió xào xạc len lỏi giữa các tán cây va đập vào nhau. Ánh trăng trắng ngà vắt sau ngọn tre, thoắt ẩn thoắt hiện sau áng mây mù xám ngoét. Gió to càng ngày kéo đến càng hăng, thổi loạn khiến đám lá rơi rụng tả tơi trước cửa thềm.
Đàn quạ đen thường đậu ở ngọn tre đầu làng nay cũng không còn thấy dù chỉ một chiếc lông vũ, nhưng loáng thoáng nghe được ở đâu đó tiếng kêu rít loạn xạ. Con mèo đen đứng trên nóc mái hiên mà kêu thành mấy tiếng ngoao ngoao thảm thiết, như khóc như than cho nỗi oan khuất của các vong hồn. Khung cảnh u ám quỷ dị đến cực độ, thật khiến người trông thấy phải rợn gáy.
Ở phía sau song sắt, Gia Cố nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mơ mơ hồ hồ, miệng lẩm bẩm những câu không rõ nghĩa. Lão ta ngồi sát vào trong góc tường, cơ thể cứ không ngừng lắc lư như con lật đật. Tay chân gã run rẩy, đầu tóc rối bù mất đi vẻ nghiêm nghị từng có. Đôi mắt đen đục cứ ngơ ngẩn như người mất hồn, nhìn vào khoảng không vô định không chớp.
Thoáng chốc, khóe miệng lão lại nhoẻn lên cười hềnh hệch như một đứa trẻ, là một nụ cười tự giễu.
Vụ án vừa khép lại, ngay lập tức lão ta và đồng bọn đã bị bắt giam vào nhà lao, riêng lão có vấn đề về thần kinh nên được giam lỏng, hoãn thi hành án chờ ngày xét xử. Điều kì lạ nhất là ngoài tên Viên Quan thì hai tên còn lại đều không có lấy kết cục gì tốt đẹp. Kẻ thì điên điên khùng khùng không nhớ bản thân mình là ai, kẻ thì tự tử, chết không toàn thây trước khi phiên xử thứ hai diễn ra.
Âu cũng là ác giả ác báo…