Sáng trăng, nhà cấp bốn một màu cổ kính có hai vợ chồng cùng một đứa con nhỏ. Vì nhà nghèo, người chồng luôn bận bịu trong đống sử sách để học thành tài mà thi đỗ trạng nguyên, sau ra làm quan thì có của ăn của để cho vợ con và gia cảnh trở nên sung túc hơn. Bữa tối nay, ánh đèn tù mù từ cây nến nhỏ hắt sáng một góc nhà như thường lệ, rọi vàng từng con chữ trên trang sách nát bươm. Thỉnh thoảng trong nhà còn vang lên tiếng trẻ con khóc oa oa.
Vì tiếng khóc, người chồng bị mất tập trung liền nên tiếng nói:
“Mình ơi! Con có bị làm sao không thế mình? Chắc con thiếu sữa rồi nên mới khóc reo réo lên đấy!”
Tiếng của người vợ vọng từ ngoài sân vào:
“Con không sao đâu. Mình cứ yên chí xem lại sử sách đi, chút nữa còn lên kinh đô thi nữa đấy!”
Nghe vậy, người chồng lại cắm cúi vào văn chương. Lát sau, quả thật tiếng trẻ con khóc đã ngưng bặt. Vì thế, tâm trạng y cũng được thả lỏng đi nhiều. Sự chuyên chú của một sĩ tử sắp dự thi lần nữa xuất hiện trong góc phòng mờ mờ ánh nến.