Đằng sau, trên đỉnh khu nhà ngoài nghĩa trang có một người phụ nữ thanh mảnh cầm cung giương lên nhắm trúng vào hắn. Nàng ta kéo căng dây cung bắn thêm một phát tên hướng về phía hắn. Hắn cũng không phải dạng vừa, nhảy vút đi giữa đám rắn khiến chúng bị bay tứ tung. Cái bóng phụ nữ nhanh nhẹn trèo xuống phía trong nhà bảo vệ, đập thứ gì đó lên trên cánh cửa, tay kết thêm lằng nhằng kí hiệu gì đó.
Hắn chạy vụt tới nhảy ào lên mái nhà liền bị một lực bật hất tung ra xa. Hắn gầm gừ không chịu bỏ cuộc. Đột nhiên con mèo đen nhảy khỏi vòng tay Việt, lần nữa thoăn thoắt đạp lên đầu lũ rắn hổ mang chạy về phía sông Hồng Đăng. Nó vù vù hướng sang khu rừng bên kia nhờ thân gỗ lớn chắn ngang lòng sông. Rồi nhảy vút vào lùm cây biến mất không dấu vết. Chưa đầy mấy giây sau, một cặp mắt dạ quang từ từ hiện lên trong vùng tối đen kịt.
Là cặp mắt đêm hôm đó!
Trong trong như cả ngân hà bao trùm, xanh xanh chiếm lấy biển cả mênh mông, mạ mạ chiếm lĩnh khu rừng thần bí. Tất cả dường như tập trung hết ngay tại trong chính đôi mắt đó. Nó dừng lại tại ranh giới dòng sông hướng cặp mắt uy nghiêm của bản thân vào đám hỗn độn bên khu nghĩa trang. Đồng loạt tiếng rít vang lên đến chói tai.
Máu lấp lửng bay lên tạo thành những quả cầu nhỏ bé như chất lỏng tròn tròn trong bình thí nghiệm hóa học. Bên trong là những con rắn lớn, nhỏ ắp đầy, nhiều đến nỗi chúng kêu lên vì không nhúc nhích nổi. Hắn ở ngoài nghĩa trang bị cảnh sắc trong đấy làm phát điên, trực tiếp chạy vào điên cuồng đập tan những bong bóng đang bay trên đó. Nhưng hắn không chạm vào được, như thể có đó chỉ là khoảng khí trong không trung vô tri.
Tiếng sấm gầm vang trời, liền theo tiếng lộp độp nổ tung từ những quả cầu máu nhỏ nhỏ đó. Nó nổ giữa không trung biến thành những giọt sương thuần khiết bay lên bầu trời đêm khuya. Mưa rơi xuống, âm thanh xối xả. Nước mưa ùn ùn kéo đến, nước mưa rơi chạm lên nền đất. Nước mưa thi nhau kéo xuống dòng sông Hồng Đăng.